Mỗi người là một tác phẩm của Thiên Chúa nên hãy sống tự tin và hữu ích

Thật vậy, vì khi Thiên Chúa Người tác tạo ra từng người chúng ta là theo ý riêng của Người, cấy vào chúng ta khả năng mà Người muốn chúng ta có. Do đó nếu chúng ta cứ mải đi bắt chước hành động hay công việc làm của người khác thì chúng ta sẽ nhận nhiều điều thất bại trong cuộc sống lắm đó. Trừ khi chúng ta tự biết mình, tự tin vào khả năng chuyên môn của mình rồi từ từ theo đó mà chọn ngành nghề cho thích hợp chớ không phải chọn cái nghề để chỉ cốt hái ra tiền; vì tiền không là tất cả đâu.

Hy vọng khi chúng ta nhận ra điều này thì lúc bấy giờ chúng ta còn có thời gian để học và tìm ra cái ngành nghề thật sự mà chúng ta ưa thích. Chúng ta cố gắng đừng bị để cho gia đình ảnh hưởng mà muốn biến chúng ta thành cái máy ATM cho ra tiền để cho họ hưởng dùng, cách ích kỷ của họ khi thân xác và tinh thần của chúng ta luôn luôn bị Stress, không được nghỉ ngơi đầy đủ thì nói gì đến có sự thoải mái. Hoặc để cho cân bằng thì chúng ta lại đi tìm những gì mạnh bạo, độc hại cho chính mình.

Ở đời chúng ta ai cũng ao ước có được thân thể cường tráng, tâm trí sáng suốt, tâm hồn được bình an và yêu cái nghề mà mình muốn làm thì rồi cứ chuyên cần, kiên nhẫn thì chúng ta sẽ thành công thôi … Thành công ở cái mức mà chúng ta cảm thấy là vừa đủ sống, đủ nuôi gia đình và cả nhà có được cuộc sống an vui hạnh phúc Vì còn dành thời giờ cho Thiên Chúa nữa chứ, có phải?.

Chớ cái thành công của thế gian và cái thành công của một con người mà Chúa ban cho khả năng cá biệt và có giới hạn thì không thể đánh giá cho đúng đắn chung chung được đâu. Vì chúng ta thường cho rằng phải có bạc triệu đô-la trong nhà băng? Tậu được bao nhiêu đất đai, nhà cửa hay xe tên hiệu mà chúng ta có được? … Khi chúng ta biết có rất nhiều người khả năng thì không có nhưng cứ phải chạy đua theo người khác. Để nai lưng ra làm thêm giờ (OT). Để phải gởi con cái nhỏ cho cha mẹ già trông nom giùm cùng nấu ăn cho cả hai vợ chồng mà không cảm thấy bất nhẫn.

Có nhiều ông bà than với chúng tôi rằng chúng con cái lớn làm ăn khá giả lắm, năm nào chúng vợ chồng cũng có lên lịch trình đi chơi cùng với nhau khắp nước VN và ra cả nước ngoài nữa nhưng con cái thì chúng nó gởi mỗi ngày ở nhà của ông bà nội. Có nghĩa sáng ra ông phải chở cháu nội đi học rồi trưa chiều canh giờ mà đón chúng về. Đi học về thì là job bà nội lo cho chúng cháu ăn uống, ngủ nghỉ rồi nấu ăn sẵn chiều tối vợ chồng chúng về nhà ăn cơm chung luôn; ngày nào cũng thế.

Hàng tháng chúng nó chỉ gởi cho cha mẹ của chúng có hơn 2 triệu (gọi là) không đủ để trả tiền ga, điện, nước mà mẹ già thì đau lưng đau đầu gối … nghe mà thấy xót xa cho bà chị của chúng tôi quá đi, quả là không hiểu nổi chúng con cái lớn chúng nghĩ ra làm sao mà có thể đối xử với cha mẹ già của chúng cách hành hạ xác thân của cha mẹ như thế nữa?.

Nhưng ngược lại thì cũng có nhiều cha mẹ làm khổ chúng con cái nhiều lắm bằng cách ép chúng phải học ngành nghề theo ý muốn của cha mẹ suốt từ nhỏ. Mà chúng ta hay gọi là uốn nắn đấy, giống như những cây mà chúng ta thấy họ uốn nó thành một tác phẩm độc đáo như cái ghế xích đu, chiếc thuyền buồm, máy bay, hình người phục sức thời xưa cổ, thú vật, v.v… Nhưng thưa cây cối thì chúng ta uốn thế nào cũng được nhưng con người thì không vì chúng có khả năng riêng, ý thích riêng và ý muốn được làm theo những gì chúng cho là thích hợp với khả năng mà cho chúng hạnh phúc.

Vâng, ngay cả chúng muốn đi làm ít ngày trong năm, còn lại chúng chỉ thích đi chơi leo núi ở khắp nơi trong nước hay ngoài nước mà đó là hạnh phúc và sự ao ước của chúng thì cũng được thôi. Ngoài ra chúng lại rất hạnh phúc thích muốn đi làm những công việc từ thiện giúp ích cho người và cho đời. Rồi thì chúng ta sợ người đời khinh rẻ mà không dám nhắc nhở gì đến chúng?. Hay chúng ta tỏ rõ thái độ thiên vị đứa con giàu với đứa con nghèo rách mồng tơi?.

Khuyên rằng chúng ta cha mẹ không nên làm thế vì có đứa con nào mà chúng ta lượm đem về nuôi đâu mà để cho có tình trạng con thương, con ghét mà suy cho cùng thì chúng là do Thiên Chúa tác tạo và Người chỉ nhờ chúng ta nuôi nấng, dạy dỗ cho chúng nên người hữu dụng cho người và cho đời; trong tương lai và trong một thời gian ngắn thôi. Vì nếu không, nếu chúng sau này có là sâu mọt của xã hội hay chúng hủy hoại xác thân của chúng thì Thiên Chúa sẽ hỏi tội chúng ta sau này đó.

Nói chung thì vì chúng ta ai cũng có cuộc sống nghèo khổ và thiếu thốn nên chỉ muốn con cái của mình chúng lớn được giàu có hay khá giả hơn mình để trước nhất là được nở mặt nở mày với họ hàng và người trong xóm; kế đến là để được nhờ vả mong chúng báo hiếu bằng cách được chúng bù đắp những ước mơ mà xưa không có được. Nhưng sự thật thì phũ phàng lắm vì khi chúng giàu có thì cha mẹ ít được nhờ lắm. Chúng thường viện cớ là bận rộn với công ăn việc làm và dành thời giờ cho con cái.

Thôi thì cuộc sống ở đâu cũng giống giống nhau như vậy chỉ mong rằng chúng ta dù ở tuổi nào cũng dành giờ đọc kinh Mân Côi cùng cầu nguyện hằng ngày; giao phó cuộc đời ta cùng gia đình cho Chúa định liệu tất cả và sống đền bù tội lỗi của chúng ta từng ngày một qua những công việc bác ái thật nhỏ mà chúng ta có thể … như cố gắng dùng lời lành mà cho người.

Để chuẩn bị cách sẵn sàng cho linh hồn sống đời của chúng ta được đến nơi nó khao khát được đến LÀ Nước Trời. Vì chúng ta có thể ra đi cách bất đắc kỳ tử. Cùng khuyên cha mẹ trẻ hãy cố gắng dành nhiều thời giờ hơn để giáo dục con cái trong Luật Yêu Thương mà Chúa Giêsu dạy và lấy Lời Chúa đem ra thực hành … Để con cái chúng mới học được gương tốt lành từ cha mẹ của chúng. Rất mong lắm thay!. Amen.
 

Y Tá của Chúa, 
Tuyết Mai 
9 tháng 11, 2018

Chia sẻ Bài này:

Related posts